Nếu quả thực chúng ta đang tồn tại thực sự thì hẳn những vi sinh vật nhỏ bé như virus, vi khuẩn, nấm, sinh vật đơn bào,…. cũng đang thực sự tồn tại!
Và nếu như điều đó đúng thì chẳng phải nghi ngờ gì về câu “Nhân sinh như Huyễn” cả.
Cuộc đời trung bình của 1 con vi khuẩn được tính bằng khoảng 12 giờ đồng hồ, trong khi vòng đời của 1 con muỗi chỉ tương đương với 1 kỳ nghỉ Tết (khoảng 7 ngày) Và 60 năm cuộc đời của con người thậm chí không bằng 1 cái chớp mắt của vũ trụ mênh mông….
Nếu chỉ nhìn thấy sự tồn tại như nó đang tồn tại qua lục căn (mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi cảm nhận, cơ thể cảm giác, trí năng nhận biết) thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ phải than vãn về sự vô nghĩa của 1 kiếp nhân sinh vì Nhân sinh không những Như Huyễn mà còn có thể nói là Trống rỗng, không mục đích, không ý nghĩa, … không gì hết! Đó cũng là lúc nhiều người lạc vào chủ nghĩ hư vô!
Suy nghĩ tới đây, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng về “Sự tồn tại thực sự” của mình!
Tôi nghĩ rằng Sự tồn tại của một cá thể thực sự vô nghĩa và không thể nhìn nhận đúng về “sự tồn tại thực sự” nếu như chỉ đánh giá sự tồn tại chả một cá thể trong loài, rộng hơn nữa là 1 loài trong vô số loài, rộng hơn nữa là 1 thế giới trong vô vàn thế giới…
Phật giáo giảng về Nhân Duyên và bản chất của sự tồn tại chính là sự phụ thuộc qua lại giữa các thành tố cơ bản. Ở đây, thành tố cơ bản cũng chẳng phải những yếu tố như sắt, thép, protein, lipid…. mà là những Nhân duyên. Nhân duyên cũng có Quá khứ (Vô minh, Hành) – Hiện tại (Thức, Danh sắc, Lục nhập, Xúc, Thọ, Ái, Thủ, Hữu) – Tương lai (Sinh, Lão tử). Sự hình thành của hiện tại bởi Nhân Duyên quá khứ, tương tự vậy với Tương lai. Vì ngày mai sẽ trở thành hôm nay và rồi sẽ thành ngày hôm qua, nhanh thôi!
Điều mấu chốt của vấn đề tồn tại thực sự không nằm ở việc chúng ta có đang thở hay không mà tôi tin rằng đó là Nhân duyên chúng ta đang tạo tác cho giống loài và thế giới của chúng ta bây giờ có thực sự đảm bảo cho nó có một tương lai chắc chắn hay không, và câu hỏi trong tương lai cũng giống như vậy.
Khi suy nghĩ như vậy, rõ ràng một người dần dần thoát ra khỏi suy nghĩ thô sơ nhất về sự tồn tại đơn thuần, về sự tồn tại của bản thân. Suy nghĩ đó hướng tôi tới Sự tồn tại của một giống loài, sự tồn tại của một thế giới và sự tồn tại của hàng triệu thế giới khác nữa. Và điều đó cũng buộc chúng ts phải suy nghĩ, hành động trong tâm thái vì nhưng người khác, vì cộng đồng, và cao hơn cả như Đức Phật dạy vì Vạn vật hữu tình và rằng sinh vật nào cũng có Phật tính.
Một bài nào đó, chúng ta sẽ chia sẻ nhiều hơn về Phật tính!
Kết lại của suy nghĩ về sự tồn tại, thi thoảng tôi vẫn nghĩ nên dạy trẻ con và tôi thực sự đã đối thoại nghiêm túc với con gái tôi rằng “con hãy luôn ghi nhớ trong đầu rằng sở dĩ con có thể cảm nhận được tình yêu của bố dành cho con là bởi bên trong con có một tâm hồn. Và tất nhiên cô bé cũng được ai đó dạy rằng chúng ta suy nghĩ bằng cái đầu, có não trái để làm toán, não phải để sáng tạo… thì tôi sẽ bồi thêm là có một tâm hồn để yêu thương nữa con ạ! Đâu đó, trong những câu chuyện với trẻ con, vẫn nên chia sẻ những quan điểm về sự tồn tại thực sự vì tôi đã thử trên một vài trẻ rồi nhận thấy khả năng tiếp thu những điều khó tin đó của các con là tuyệt vời và trên cả tuyệt vời nếu trẻ con nào cũng được trang bị những ý niệm về sự tồn tại thực sự và ý nghĩa của cuộc sống này”
Sài Gòn – 26/3/2021
#nghianb.org
Ý kiến của bạn