Tôi bị ám ảnh bởi 2 thứ, tôi không biết tại sao nhưng nó xuất phát từ bên trong sâu thẳm, có lẽ là nằm ranh giới giữa linh hồn với lý trí thể xác.
Hai thứ điển hình đó là.
1. Là ám ảnh bởi các hố sâu màu đen, không thấy đáy, chuyển động theo hình xoắn ốc từ trên xuống dưới, thậm chí 1 từ “trống rỗng” cũng khiến tôi bật khóc khi nhắc, nghĩ về nó, đương nhiên trong thâm tâm tôi hiện lên sẽ là hố sâu, chuyển động hình xoắn ốc.
Như ngày bé xíu tôi hay mơ về 1 chiếc giếng sâu không đáy, tôi chuyển động theo hình xoắn ốc, theo kim đồng hồ, xung quanh toàn bóng tối đen kịt và không thấy đáy, tôi cũng chưa bao giờ mơ đủ lâu tới đáy cứ như chui từ đầu lỗ đen tới vô tận vậy. Sở dĩ tôi nghĩ đó là cái giếng bởi sự chuyển động theo 1 hố dọc và có cảm giác như đang rơi xuống chứ không gian xung quanh chỉ màu đen thì đúng là ngôn từ lúc đó chỉ để chiếu lệ. Giấc mơ đó lặp lại suốt thời thơ ấu của tôi đến nỗi, khi lớn lên tôi link nó với trạng thái “trống rỗng” tôi bật khó dù tôi không sợ hãi bóng tối, không sợ hãi cái chết.
Cũng thời nhỏ, chả hiểu sao, tôi cũng hay mơ về thời chiến tranh, khi đó tôi là 1 người lính mặc áo dằn di, khi quân lính ập vào nơi tôi và đồng đội đang ngồi thì hình ảnh cuối cùng tôi thấy chỉ là 1 chiếc bàn, sau đó chẳng còn gì, kể cả sự đau đớn. Giấc mơ này thưở nhỏ cũng hay lặp lại, khiến khi lớn lên học lịch sử và xem phim tôi cũng nghĩ, có khi ngày xưa mình đi oánh nhau rồi tèo cũng nên.
2. Là ám ảnh ánh sáng. Tôi không thể kìm chế nổi cảm xúc, lồng ngực như căng tràn ra, tim đập chậm lại nhưng lực ép tăng lên mỗi khi nhìn thấy những tia sáng xuyên qua, đặc biệt là các tia sáng chiếu xuyên qua mây, những tia sáng xuyên qua lá, tia sáng xuyên qua đường hầm heo hắt. Như khi chúng ta đi dạo dưới tán rừng âm u, bỗng dưng thấy có màn sương mờ ảo phía trước tôn ánh sáng trắng lên.
Có lẽ, mỗi chúng ta đều được tạo ra bởi ánh sáng và chết đi cũng trở lại hình dạng các ánh sáng như Tesla từng minh họa trong nhật ký của ông ấy và cũng như nhiều nhà yoga mô tả trong hồi ký của họ. Trước đây, có lẽ chúng ta đã là những tia sáng mà màu sắc hay độ sáng phụ thuộc vào độ thuần khiết của mỗi linh hồn cả trước khi tới trái đất này, và cả sau khi rời bỏ thể xác.
Có lẽ cũng vậy mà đôi khi chúng ta bắt gặp những linh hồn dưới dạng các ánh sáng, dù không có hình thù cụ thể nhưng nếu có sự liên kết nào đó đủ mạnh, tự ta vẫn hình dung được hình dạng gần gũi ta từng gặp. Ngày nhỏ cỡ 5-6 tuổi, tôi cũng từng bắt gặp 1 vòng tròn sáng ngay sân, gần cây hồng xiêm lớn do đêm buồn tè mà dậy đi vệ sinh ở phía cổng.
Ánh sáng – Bóng tối – Sự chuyển động liên tục, 3 thứ này cứ mãi ám ảnh trong tâm trí tôi và không bao giờ dứt ra được. Có lẽ nhiều người cũng vậy nhưng không diễn tả được ra!
Ý kiến của bạn